Cuốn sách nhỏ bé – Câu chuyện của khu vườn mùa xuân – đã được thai nghén trong lúc tâm trí tôi đang tĩnh tại, thoát thực và thư giãn nhất.
Vào mùa xuân năm 2013, hai vợ chồng tôi thuê một căn hộ nhỏ và yên tĩnh gần Công Viên Trung Tâm ở New York và sống tại đó trong vòng một tháng. Lúc ấy, cô con gái Ngân Kiều của tôi, đồng thời cũng là người đã dịch cuốn sách này sang tiếng Anh, đang theo học tại Đại học Columbia. Mỗi ngày, hai vợ chồng tôi đều hạnh phúc ngồi chờ con về cùng ăn cơm tối.
Quãng thời gian tôi sống cùng chồng và con gái trong căn hộ nhỏ, yên tĩnh gần Công Viên Trung Tâm ở New York vào mùa xuân năm 2013, giống như một kỳ nghỉ vậy. Tôi lắng nghe những bông hoa cựa mình hé cánh, ngắm nhìn đàn bướm thong thả khiêu vũ. Tôi giành nhiều thời gian hơn cho gia đình. Chao, đó quả là một mùa xuân huyền ảo, giản dị và đầy hứng khởi!
Vào một buổi sáng, bên ngoài trời đang mưa, tôi ngồi trong căn hộ của mình và lắng nghe tiếng mưa gõ vào cửa sổ. Một chú bồ câu bé nhỏ ướt sũng đậu xuống mái hiên cửa sổ để tránh mưa. Từ cổ họng chú phát ra những tiếng “gù gù” đầy biểu cảm, giống như những tiếng thở dài. Theo một cách nào đó, tôi đã bị tác động bởi cảnh tượng ấy hệt như một đứa trẻ. Đến chiều khi trời đã quang mây, tôi dạo bước một mình trong Công Viên Trung Tâm. Tôi tản bộ xuyên qua khu rừng rậm rạp và nhìn ngắm bầu trời đầy mây khi đó. Tôi nhón chân bước khẽ khàng dọc theo một con đường trải đầy cánh hoa, và hít căng lồng ngực bầu không khí trong lành… Khi đã đi được một quãng khá xa, tôi bỗng bắt gặp ánh nhìn lướt qua của một bà mẹ trẻ cùng bé gái mang đôi hài đỏ chưa đầy ba tuổi của chị.
Kỷ niệm về buổi chiều mùa xuân trong Công Viên Trung Tâm năm đó vẫn cứ vương vấn mãi trong tâm trí tôi, như thể nó cứ phai nhạt đi rồi lại bừng lên tươi mới. Trước sự tĩnh lặng vô giá của thế gian này, tôi không bao giờ có thể cầm được nước mắt.
Vào bữa tối ngày hôm đó, tôi đã chia sẻ trải nghiệm tuyệt vời này với Ngân Kiều bởi trước nay cháu vẫn luôn là người hiểu tôi sâu sắc. Cháu liền kể cho tôi về cái lần một chú sóc con đã cù vào cánh tay cháu để xin miếng bim bim. Cháu cũng kể rằng cháu có cảm giác như rất nhiều sinh vật nhỏ bé xung quanh – những chú cún con, mèo con, và những chú chim… – đang nói chuyện với cháu. Những cuộc “trò chuyện” với động vật ấy của con gái đã làm dấy lên trong tôi một niềm cảm hứng.
Tôi đã giữ lại một cuốn Câu chuyện của khu vườn mùa xuân trong lần xuất bản đầu tiên với tất cả sự trân quý. Một ngày nào đó, tôi muốn truyền lại cho các cháu của mình câu chuyện này, muốn được quan sát chúng chìm đắm trong văn thơ cùng những cảm xúc về cái đẹp và sự bình an. Âm nhạc, nghệ thuật, và văn học là những đôi cánh giúp tâm hồn ta được bay bổng. Và tôi tin rằng, những độc giả đã biết yêu những áng văn đẹp và tao nhã ngay từ nhỏ thì khi lớn lên, họ sẽ luôn thiên về lối suy nghĩ giàu đạo đức và sẽ có cuộc sống hạnh phúc, tươi sáng.
Đánh giá
Chưa có đánh giá nào.