Về tác giả:
Giáo sư Ernst Gombrich, O.M. C.B.E., F.B.A. (1909 – 2001)
Sinh ra ở Vienna vào năm 1909 và trở thành thành viên của Viện Warburg ở London vào năm 1936, Gombrich giữ chức vụ là giám đốc và giáo sư chuyên về Lịch sử Truyền thống Cổ điển ở Đại học (Liên hợp) London từ năm 1959 đến khi về hưu vào năm 1976. Ông được phong hàm Hiệp sĩ năm 1972 và được trao Huân chương Công trạng năm 1988, cùng rất nhiều những giải thưởng và danh hiệu khác bao gồm The Goeth Prize (1994) và the Gold Medal of the City of Vienna (1994). Gombrich mất vào tháng 11 năm 2001.
Những tác phẩm của ông đã được xuất bản gồm có:
– The Weltgeschichte für Kinder (Lược sử thế giới) (1936)
– The Story of Art (Câu chuyện nghệ thuật) (1950)
– Art and Illusion: A Study in the Psychology of Pictorial Representation (Nghệ thuật và Ảo ảnh: Một nghiên cứu về tâm lý học của sự tái hiện hình ảnh) (1960)
– The Sense of Order: A Study in the Psychology of Decorative Art (Ý thức về trật tự: Một nghiên cứu về tâm lý học của nghệ thuật trang trí) (1979)
cùng nhiều tuyển tập chuyên luận và bài phê bình khác, tất cả đều được xuất bản bởi Nhà xuất bản Phaidon.
Đánh giá/ Nhận xét của chuyên gia:
1. “Cuốn sách về đề tài nghệ thuật được bán chạy nhất nước Anh, không bao giờ bị tuyệt bản, luôn luôn được đặt hàng.
– The Times
2. “Đây là một cuốn sách mà, đã được đón nhận rộng rãi như nó xứng đáng, có khả năng tác động sâu sắc đến tư tưởng của một thế hệ. Gombrich viết như đang trò chuyện, một cách gần gũi thân mật.Dù đã có chút hao mòn nhưng tri thức của ông rất dễ được lĩnh hội bởi bất kỳ cô cậu sinh viên nào của lĩnh vực này, ông luôn có chút gì đó mới mẻ để nói về hầu như mọi đề tài của nó. Chỉ với một vài từ, Gombrich có thể rọi sáng toàn bộ không khí của cả một thời kỳ.”
– The Time Literary Supplement, bài bình luận cho ấn bản đầu tiên, 27/01/1950
3. “Một khoái cảm thuần khiết, cả của trí óc lẫn thể chất.”
– Giáo sư H. W. Janson, Trường Đại học New York, 1950
4. “Được biết tới với tầm cỡ gần như Mona Lisa, Câu chuyện Nghệ thuật của Sir Ernst Gombrich là nơi tụ hợp của kiến thức và niềm vui thú.”
– Pierre Rosenberg, Chủ tịch kiêm Giám đốc, Bảo tàng Lourve, Paris, 1995
5. “ Giống như mọi sử gia nghệ thuật khác cùng thời với mình, cách mà tôi tư duy về hình ảnh ở một chừng mực nào đó được định hình bởi Ernst Gombrich. Tôi 15 tuổi khi bắt đầu đọc cuốn Câu chuyện Nghệ thuật và cũng giống như hàng triệu độc giả khác, tôi nhận thấy mình như được trao cho một tấm bản đồ đến một vùng đất vĩ đại, cùng với nó là sự tự tin để khám phá sâu hơn mà không hề có chút sợ hãi mình sẽ bị lấn át.”
– Neil MacGregor, Giám đốc Phòng tranh Quốc gia, London, 1995
6. “Khó mà cho rằng sự hứng khởi của tôi dành ấn bản mới của cuốn sách này là phóng đại khoa trương, nhất là ấn bản mới của một tác phẩm nằm trong số những cuốn sách trọng tâm trong sự nghiệp vĩ đại nhằm giúp mang con người và nghệ thuật đến gần nhau. Cách thiết kế mới tao nhã, gắn kết hình ảnh minh họa với nội dung quay trở lại với mối tương quan hợp thức của chúng; sắc màu rực rỡ của các hình minh họa, nhiều trong số đó hoàn toàn mới; và phần nội dung câu từ sáng sủa đậm tính lan tỏa, đã được cập nhật, tất cả kết hợp lại tạo nên sự vang danh cho ấn bản này. Một cuốn sách để đọc, đọc đi đọc lại, và, với ấn bản thiết kế lần này, để thưởng thức một cách đầy nâng niu như một tác phẩm xuất sắc kinh điển.”
– J. Carter Brown, Giám đốc Danh dự, Phòng trưng bày Nghệ thuật Quốc gia, Washington DC, Chủ tịch, Hội đồng Ủy ban Mỹ thuật Mỹ, 1995
7. “Ngày càng có nhiều người – họa sĩ, sinh viên và các học giả – được giới thiệu về thế giới của mỹ thuật, trong suốt 45 năm qua, nhờ vào cuốn Câu chuyện Nghệ thuật của Ernst Gombrich hơn bất kỳ tác phẩm đơn lẻ nào khác. Nó là một câu chuyện tráng lệ, được viết nên bởi một nhà sử học vĩ đại mà tính thẳng thắn, sự ngờ vực trong việc sử dụng các thuật ngữ chuyên môn, cùng lòng nhiệt thành của ông đã luôn giữ vững được sự lan tỏa. Ấn bản mới là một tin tức tuyệt vời cho chúng tôi, những người đã trưởng thành cùng cuốn sách của Gombrich – và còn là một tin xuất sắc cho những độc giả sẽ sớm đồng hành cùng nó.
– Christopher Frayling, Giáo sư Lịch sử Văn hóa, Trường Nghệ thuật Hoàng gia, London, 1995
Trích đoạn hay:
– Và rồi dần dần, ta mới hiểu được cảm quan hài hòa mà mọi thế hệ họa sĩ đều cố gắng chạm tới. Cảm quan ấy càng được nuôi dưỡng bao nhiêu, ta sẽ càng thêm yêu thích sự hài hòa ấy bấy nhiêu, và, cuối cùng, đó mới là điều thực sự quan trọng. Ngạn ngữ cổ xưa cho rằng vấn đề thị hiếu là không thể tranh luận có thể là đúng, nhưng điều đó không nên giấu đi sự thật rằng thị hiếu có thể được trau dồi phát triển. Đây là trải nghiệm mà mỗi người đều có thể tự kiểm chứng qua những vấn đề nhỏ nhặt nhất. (Giới thiệu, trang 36)
-Sự học về hội họa là không bao giờ chấm dứt. Sẽ luôn luôn có những chân trời mới để khám phá. Mỗi lần đứng trước các tác phẩm vĩ đại sẽ cho ta những cảm giác khác nhau. Chúng dường như mang trong mình sự vô tận và khó đoán không khác gì những con người thực. Mỗi bức tranh là một thế giới đầy sôi nổi với những luật lệ và những cuộc phiêu lưu của riêng chúng. Đừng ai nghĩ rằng mình biết hết, hiểu hết về một bức tranh, bởi không ai hiểu hết cả. Có lẽ không gì quan trọng hơn điều này: để có thể chiêm ngưỡng các tác phẩm, chúng ta phải có một tâm trí rộng mở và mới mẻ; phải sẵn sàng, nhạy bén với từng dấu hiệu và phản hồi mọi vẻ hài hòa mà người nghệ sĩ đã giấu đi; phải rèn luyện một tâm trí không bị những ngôn từ hoa mỹ và ngạo mạn, những thuật ngữ sáo rỗng làm cho rối bời. Thà không biết gì về hội họa còn hơn là có kiến thức nửa vời để rồi thành ra hợm hĩnh. (Giới thiệu, trang 36)
– Các vật phẩm họ làm ra khác biệt không phải vì khả năng tay nghề mà nằm ở những ý tưởng trong đầu họ. Ghi nhớ điều này khi mới bắt đầu [tìm hiểu] là vô cùng quan trọng, bởi toàn bộ câu chuyện nghệ thuật không phải là câu chuyện của tiến trình phát triển trình độ kỹ thuật, mà là câu chuyện về lịch sử biến đổi của các ý tưởng và yêu cầu. (Chương 1, trang 44)
– Sẽ là một nhận định hợp lý khi cho rằng bất kỳ tác phẩm nào thành công trong việc diễn tả đồ vật, hoa lá, trang sức hay y phục đẹp đẽ thường được thực hiện bởi một nghệ sĩ phương Bắc – hầu như chắc chắn là bởi một nghệ sĩ Hà Lan; còn một bức tranh mang đường nét táo bạo, có phối cảnh rõ ràng và nắm chắc về vẻ đẹp của cơ thể người thường sẽ đến từ một họa sĩ Ý. (Chương 12, trang 240)
– Trong niềm hân hoan chiến thắng đầu tiên, có thể họ đã tin rằng luật phối cảnh và việc nghiên cứu tự nhiên có thể giải quyết mọi khó khăn trong hội họa. Tuy nhiên, đừng quên rằng nghệ thuật khác với khoa học. Các phương tiện và dụng cụ kỹ thuật của nghệ sĩ có thể được phát triển, nhưng điều đó không đồng nghĩa là bản thân nghệ thuật sẽ tiến triển cùng một kiểu với khoa học. (Chương 13, trang 262)
– Sự thật là thế giới phương Tây mắc nợ tham vọng ganh đua nhau của các nghệ sĩ rất nhiều. Câu chuyện Nghệ thuật hẳn đã không thể ra đời nếu thiếu đi tham vọng ấy. Và ngoài ra, quan trọng hơn bao giờ hết, chúng ta hãy luôn nhớ rằng nghệ thuật khác với khoa học và công nghệ. Không thể phủ nhận rằng đôi lúc, lịch sử nghệ thuật có thể lần theo các bước giải quyết những vấn đề nghệ thuật nhất định, và mục đích của cuốn sách này là cố gắng làm sáng tỏ những điều ấy. Nhưng tôi còn mục đích khác là chứng tỏ không có cái gọi là “tiến bộ” trong nghệ thuật, vì mỗi thành tựu về mặt này sẽ phải đánh đổi bằng một bước lùi về mặt khác. (Chương 28, trang 617)